Anh Ngọc Chênh ơi!
Tuy chưa biết nhiều về anh, nhưng đọc
xong bài viết của anh, tôi cũng cảm thấy chua xót cho anh và thương, rồi tiếc
cho anh nữa…Tôi không dám nói vô cùng thương tiếc anh, vì như vậy sợ nó giống
như một lời ai điếu dành cho người chết… Mà thương ở đây là thương anh đã trăn
trở bốn mươi năm, chỉ lầm lũi, cô độc giữa cuộc đời, giữa một quê hương đất
nước đã được thống nhất (như anh đã viết ) nghĩa là đã được hòa bình, không còn
chia rẽ hình thái ý thức chính trị (Idiologie Politiques) và đã sạch bóng quân
thù ( ennemie a été repousséé)
Còn tiếc là tiếc cho anh, một người có kiến
thức không vững ( connaissances sans solide) nhất là khi anh đã chủ quan tự cho
mình đã nghiên cứu chủ nghĩa Mác Lê Nin và Đảng CSVN rất kĩ..v.v..
Anh Ngọc Chênh ạ, ở nước Pháp người ta sợ nhất,
ngoài bệnh tật, ung thư là loại người có kiến thức hẹp ( capacités étroit ), lỡ
thầy, lỡ thợ, ưa phát biểu, viết lách lung tung, không đâu vào đâu và xu thế
tất yếu của loại người này là trở thành người cố chấp, đầy thành kiến ( plein
préjugé ) với tất cả mọi người, rồi thành một kẻ mất phương hướng không ra gì
cả ( ne rien valoir) tư tưởng sẽ trở thành tiêu cực, vừa chán nản, vừa chủ quan;
bày tỏ thái độ bất mãn công khai của mình và trở thành ác tâm; khi muốn lôi kéo
người khác; nhất là muốn kích động thế hệ trẻ cùng hiểu theo quan điểm lệch lạc
của mình; theo cách nhìn đầy mù mịt tương lai của mình…