Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Tiết lộ bí mật về Bùi Tín


“Gần 18 năm từ khi tôi cứu sống Bùi Tín vào 19 giờ ngày 03 tháng 8 năm 1993 đến nay tôi mới viết nhiều kinh nghiệm cực xấu, nhiều điều nhận xét về Bùi Tín.

“Tại sao phải đợi đến 18 năm ???


1. Phong trào Dân chủ đã dâng như sóng thần đang quét sạch chế độ dơ bẩn nhất trong Việt Sử: chế độ cộng sản bán Nước hại Dân tự nó sụp đổ.


2. Tôi không hề thù hận riêng tư gì với Bùi Tín không thôi tôi không bao giờ cho qua rất nhiều chuyện và lại làm tiếp điều tốt cho Bùi Tín và đợi đến 18 năm nay mới viết ra hầu chúng ta có cái nhìn rõ ràng về Bùi Tín hơn.


3. Bài viết này không dùng để bán Bùi Tín cho chế độ cộng sản hầu mưu tìm chút lợi gì cho tôi.



Lần đầu tiên đóng góp là Đinh Cao Minh trong nhóm Diễn Đàn có đề nghị tôi đóng góp giúp Bùi Tín giữa năm 1991 do nhóm Diễn Đàn đứng ra in ấn Thỉnh nguyện thư của Bùi Tín.


Sau này tôi ghé thăm Bùi Tín khu phố Alésia, quận 14 là nơi Bùi Tín đang ở với Phong, đệ tử ruột thời làm báo Nhân dân Chủ nhật (sau này qua cụ Hoàng Hoa Khôi môi giới lấy một cô Pháp .. ..). Rồi y cũng dứt bỏ tình thầy-trò thuở còn làm báo ở Hà Nội.


Tình cờ căn nhà Bùi Tín ở thuê tạm khu phố Alésia lại là căn nhà người anh của anh Tuấn bạn với anh ruột tôi. Năm 1991 mùa hè tôi có ghé qua chở xe Bùi Tín đi thăm lâu đài Fontainbleau và trước khi về mời ăn tại quán Tây gần Montparnasse. Tôi nhận xét thấy Bùi Tín dạo này phong độ không như trước như khi ở nhà cụ Hoàng Hoa Khôi hay mới đến thuê tạm khu phố Alésia và còn được o bế bởi nhóm Diễn Đàn mà thủ lãnh là Kiến Văn Nguyễn Ngọc Giao .. ..


Hết thời quà cáp tổ chức sinh nhật 1990 cho Bùi Tín rồi... Qua trao đổi với Bạch Thái Quốc tức Bảo Thạch trưởng ban Việt Ngữ đài RFI và qua với Nguyễn Ngọc Giao là người đặt cho Bùi Tín danh hiệu “đại tá cậu”.


Bùi Tín với Việt kiều Quốc gia chống cộng là tay “nằm vùng” của Hà nội. Không nên dính dáng gì với Bùi Tín cả!


Bùi Tín với Việt kiều thân chế độ Hà Nội hay thân cộng là tay “phản động phản bội “. Không nên dính dáng gì với Bùi Tín cả không có giấy nhập cảnh visa về Nước áo gấm về làng cỡi ngựa CÁI xem hoa ĐỘC!


Thêm nữa là phải nuôi giúp Bùi Tín vì ăn ở tốn kém thêm tuổi già lại có những cú sốc văn hóa vì Bùi Tín không thực tế cứ nghĩ mình như xưa ở Hà Nội.


Tôi có bàn chuyện với Bùi Tín nhiều lần từ ngày anh ra đi dự Hội báo Nhân Đạo năm 1990 đến nay là hơn 2 năm anh cần phải có giấy tờ hợp lệ nhỡ khi ốm đau rất tốn kém vì thế anh đã chống chế độ nên vào giấy tờ tỵ nạn vì ngay anh là cha tôi và ngay tôi làm giám đốc khi đau ốm cũng không trả tiền nổi nhà thương tư cho anh huống gì tôi lại chỉ là kỹ sư trong tiến trình toàn cầu và ngành công nghệ thông tin tiến như vũ bão khiến lại càng bấp bênh...


Nhưng Bùi Tín không làm hoặc các nhóm Việt kiều khi gặp Bùi Tín cũng chỉ là đầu môi chót lưỡi không góp ý xây dựng gì cả. Họ không chân thành giúp Bùi Tín vì hiểu rằng Bùi Tín còn phải sống lưu vong lâu trên đất người!


Trở lại Bùi Tín, sau khi qua Mỹ có gặp nhóm Nhà báo Ngày Nay của Nguyễn Ngọc Linh và Nhà báo Trọng Kim (đã qua đời tại TEXAS). Tình cờ qua điện đàm với Anh Trọng Kim tôi thấy Bùi Tín lại nói láo...! Vua nói láo! Anh Trọng Kim có biếu Bùi Tín cái máy in và fax, khi về Bùi Tín bảo cậu con trai ở Vancouvoeur bên Gia Nã Đại cho cha. Tại sao lại nói dối như vậy! Có cần gì để nói dối??). Sau là Chủ Bút báo Ngày Nay lúc về lại nhà tôi ngày 02 tháng 8 năm 1993 Bùi Tín bỗng đau rất nặng mê man mồ hôi đẫm ướt ú ớ tôi phải săn sóc nấu cháo cho Bùi Tín.


Nhưng có vẻ rất trầm trọng!


Bây giờ đến chuyện phải nhập viện.


Tôi bàn với Vũ Hùng anh nên đưa tấm thẻ mầu tím của Quỹ trợ cấp Y tế mà mọi người Pháp hay di dân hoặc tỵ nạn giấy tờ đàng hoàng hợp lệ đều có để có thể vào nhà thương chăm sóc.


Nhưng đồng chí đại úy Vũ Hùng bất ngờ lại từ chối vì sợ liên lụy cho người khác mượn giấy tờ! Tình đồng chí bật ngửa nơi đây! Tôi thuyết phục mãi nhưng không được vì dĩ nhiên có cô vợ nhí tuổi con đứng sau nữa là đành chịu.


Từ đó tôi khinh bỉ ra mặt Vũ Hùng và tìm cách đẩy đi nhưng Vũ Hùng bây giờ có thẻ di trú giấy tờ đàng hoàng và vợ chồng y cũng muốn rút đường tẩu.

Tôi quay lại cụ Phục. Cụ Phục lại là người thân tín và rất quý Bùi Tín vì Bùi Tín viết lật mặt chế độ Cộng sản.

Tôi đề nghị cụ Phục giúp Bùi Tín. Khổ cho cụ bị đặt vào thế nan giải nhưng rồi cuối cùng cụ cũng từ chối. Tôi không trách bằng đệ tử tà lọt đại úy Vũ Hùng của đại tá Bùi Tín ... những gì Bùi Tín đã làm cho Vũ Hùng và tôi đã làm cho Vũ Hùng quả thật là một tên phản phúc, lừa thầy phản bạn, phản “đồng chí” ăn cháo đái bát vì từ ngày ấy đến nay Vũ Hùng vẫn luẩn quẩn ở vùng Paris nhưng không bao giờ gọi điện thoại dù một lần ngày Tết cám ơn những gì tôi làm cho Vũ Hùng.


Thế là chỉ còn lại tôi và Bùi Tín chiều 03 tháng 8 năm 1993 - tôi vội vàng thương tâm lấy xe chở Bùi Tín vào bệnh viện Louis Mourier là bệnh viện rất lớn vùng 92 ở Colombes và hôm ấy ngày đi nghỉ Hè đầu tháng Tám nên y tá nhân viên văn phòng không đủ... và trong công việc vội vàng cô đầm phòng hành chánh đã làm thủ tục nhập viện cho Bùi Tín ông già 66 tuổi qua giấy tờ của Nguyễn Hữu Viện vừa 40 tuổi!


Và hai giờ sau nằm phòng khẩn cấp và qua phòng giải phẫu vì bác sĩ chẩn bệnh mật của Bùi Tín sắp vỡ, và bảo tôi như người nhà là may anh đem vào chậm 2 giờ là không cứu nổi ! Bùi Tín chắc chắn vỡ túi mật và mất đêm 03 tháng 8 năm 1993.


Bùi Tín nằm bệnh viên trên một tháng vì bệnh viện Louis Mourier phát hiện vài bệnh nhỏ khác và cần chữa trị trong thời gian dưỡng vết thương mổ.


Trong thời kỳ này anh Nguyễn Ngọc Giao tử tế nhớ đến Bùi Tín có gởi cho Bùi Tín qua địa chỉ bệnh viện Louis Mourier một tấm carte hình như nghỉ hè tại vùng đảo Ile de Ré nhưng Bùi Tín không nhận vì dĩ nhiên đề tên Bùi Tín là lạc mất vì Bùi Tín nằm bệnh viện Louis Mourier lấy tên tôi là Nguyễn Hữu Viện.


Làm sao Đất Nước khá được khi toàn là những con người dơ bẩn vô ân bạc nghĩa, đối xử đểu cáng ngay giữa chúng như Vũ Hùng đối xử với Bùi Tín thật là tồi tệ!!!


Nhưng tôi rút ra một bài học tôi đã may mắn có một phòng thí nghiệm mà những con chuột nhắt mua không tốn là bao làm thí nghiệm xã hội học khá nặng ký như Vũ Hùng, Bùi Tín, Nguyễn Hải Hà và Nguyễn Hồng Thao và cả Tiến sĩ Dân tộc học Lê Văn Hảo.


Riêng Lê Văn Hảo tôi ở Nice nhắn Vũ Hùng mời đi chỉ 3 tuần sau khi lạm dụng đem bà Tâm về nhà sống rất bừa bãi. Tiếp xúc với Lê Văn Hảo mới thấy tư cách thấp kém.


Sau khi Bùi Tín ra viện với số tiền gần 600 ngàn francs viện phí! Dĩ nhiên sau khi đó tôi khai báo như chuyện đã rồi là lầm giấy tờ và Bùi Tín không có giấy tờ khi Bùi Tín chuẩn bị xuất viện. Thế là từ đây Bùi Tín có giấy tờ. Do đó tôi thấy bên nhà bảo Bùi Tín được tụi tình báo Mỹ CIA hay Pháp nuôi nấng là không đúng. Chính tôi mang cục nợ trong thời gian từ cuối năm 1992 đến đầu năm 1994.


Bùi Tín lại trở về nhà tôi. Vũ Hùng và cô vợ nhí không còn ở nơi nhà tôi nữa. Trong thời gian ở chung, Hiếu vợ Hùng rất khinh ra mặt khi Bùi Tín ngồi ăn chung nên tôi khuyên Bùi Tín nên ăn uống với tôi vì vợ tôi lúc này vẫn chưa quyết định về ở với tôi vì thấy tính tôi rất mến đồng bào mà cô cho rằng không nên. Ngay cô vợ Pháp đã góp ý với Bùi Tín là anh nên kiếm những đồng hương khác phân chia với Viện... Nhưng cô vợ đầm tôi không hiểu rằng những vịt kiều Paris chúng là thế... Chúng đĩ miệng, đạo đức giả! Ngay cả những tay khá như Nguyễn Ngọc Giao, Hà Dương Tường, Nguyễn Gia Kiểng - tất cả họ đều vậy.


Thêm nữa là phải nuôi giúp Bùi Tín ăn ở tốn kém thêm tuổi già lại có những cú sốc văn hóa vì Bùi Tín không thực tế cứ nghĩ mình như xưa ở Hà Nội.

Tôi là người thương cảm Bùi Tín một ông già Việt Nam thân lỡ độ đường. Khi nhóm Diễn Đàn tưởng lá cờ Bùi Tín ăn khách thì chúng hùa vô; nào mời nào tổ chức sinh nhật cho Bùi Tín... nhưng thấy không chạy nữa thì bản chất cơ hội chúng lờ đi ngay. Bùi Tín ăn ở sống ra sao chúng chẳng màng để ý đến!

Mẹ tôi già thường ghé nhà và bà cụ khuyên tôi nên giúp Bùi Tín vì ông cụ Bùi Bằng Đoàn, thân phụ Bùi Tín coi như người sống gần làng Mẹ. Điều có thật là tôi cũng quý người già mua thuốc chích chống cúm già cho cả bà cụ Mẹ tôi lẫn cho Bùi Tín vào những mùa Thu sắp chuyển sang Đông năm 1992, 1993.


Nhưng tệ cái là khi tôi trở lại Paris sống bên cạnh Bùi Tín tôi mới thấy cái bầy hầy sống trong rừng hay sống bên nhà quen rồi.


Cái nhìn của người mới Việt Nam qua cũng khác dù Bùi Tín có trình độ và đã sống gần 3 năm ở Paris - Chẳng hạn người miền Bắc có tội đánh rắm trước mặt người khác một cách rất tự nhiên như Bùi Tín. Nghĩ lòng tốt mình hóa dại, sống với lũ mọi về tư cách như Bùi Tín — đại tá, phó tổng biên tập báo Đảng Nhân Dân, hay Nguyễn Bá Hào giáo sư đại học Hà Nội. Còn đại tá, phó tổng biên tập báo Đảng Nhân Dân Bùi Tín mới kẹt vì lâu rồi & đêm khi ngủ thì gáy như cọp, tôi cũng giải quyết bằng cách mua đồ bịt tai ở tiệm thuốc Tây. Còn cái của nợ ấy. Thế là phải góp ý kiến . Góp một hai lần cũng không nghe. Dù Bùi Tín biết mắc cỡ nhưng cái thói quen “đánh rắm” của các đồng chí Chanh, đồng chí Vện nghe khó vì thói quen cố hữu hàng bao nhiêu năm. Lần cuối cùng tôi góp ý kiến rất nặng là bảo anh từng là cậu ấm, con Thượng thư, đại tá tự nhận tiếp quản Dinh Độc lập (nhưng tôi không tin từ lâu !!) mà sao tệ và xệ quá vậy?


Thế là cú góp ý khá đau ấy Bùi Tín mới có ý chí bỏ một tật rất xấu trong đời!


Thói quen “đánh rắm” mọi rợ trước người khác!


Trên nguyên tắc tôi có thể tống cổ, nhưng thương hại thấy một người già gần 70 tuổi đi đâu - trước tình người của lũ bợm đạo đức giả mà tôi đã nêu đích danh ở trên.


Vừa xong tật này đến tật khác! Là sau đó Bùi Tín cuối năm 1993 lại đem một bà người Hà Nội chừng ngoài 40 tuổi thỉnh thoảng về nhà tôi o bế... Tôi có góp ý là ngay bố tôi tôi cũng không chấp nhận. Vì nuôi anh quá đủ rồi không thể giúp ai khác chỉ trừ bà Bùi Tín vợ thật của anh từ Hà Nội qua thì may tôi mời chừng 15 ngày hay tối đa 1 tháng vì tôi còn bà vợ đầm sống gần đấy.


Thế là Bùi Tín dám nổi giận mắng tôi và tôi đề nghị lần này Bùi Tín dọn nhà đi ở chỗ khác vì không thể chịu nổi!


Sáng ngày 2 tháng Giêng năm 1994 Dương lịch, trong cơn bồi tim (bị nhồi máu cơ tim) tôi vội gọi xe cấp cứu chở Bùi Tín vào nhập viện bệnh viện Hôpital Beaujon ở Clichy. Hai ngày sau tôi nhận một lá thơ Bùi Tín viết chửi rủa tôi hết sức thậm tệ nào bảo bà vợ đầm tôi “con đầm hạ cấp!”& (vì căm thù khi vợ tôi góp ý Bùi Tín nên hỏi những người Việt khác mà vợ tôi biết như giáo sư Hà Dương Tường học Bách Khoa, giáo sư Nguyễn Ngọc Giao, Trưởng Ban Việt ngữ Bạch Thái Quốc, Kỹ sư Giám đốc Nguyễn Gia Kiểng có hãng riêng để mỗi người một tay phụ với tôi!)... và nhiều lời chửi rất hèn mạt của kẻ ăn cháo đái bát! Tất cả thư từ ấy tôi còn giữ nếu quý báo cộng-quốc nào cần photocopie tôi sẵn sàng gởi quý vị...


Tôi kể Mẹ tôi Mẹ tôi cười và bảo con cứ nhớ câu “giúp vật vật trả ơn giúp người người trả oán” đừng phiền hà làm gì!


Thế là cụ Phục và tôi đi thăm Bùi Tín ở bệnh viện Hôpital Beaujon ở Clichy. Đến tôi cũng mủi lòng Bùi Tín đang bệnh nhồi tim nặng nhưng với phương tiện y học của Pháp Bùi Tín đã qua khỏi. Tôi có nhắc lại chuyện anh có nhớ vụ cựu chiến binh Điện Biên Phủ tiếc ngẩn ngơ chỉ ước được 1 phần 10 tiền viện phí 600 ngàn francs khi nằm bệnh viện Louis Mourier hồi tháng 8 năm 19933 …... Anh Tín ta cười khằng khặc và bảo tụi Pháp nó tốt thiệt.


Chưa hết sau đó Bùi Tín bắn tiếng qua cụ Phục là nhờ tôi làm giấy tờ bảo lãnh để Bùi Tín có thể làm giấy tờ tỵ nạn lãnh tiền già. Tôi thử từ chối và sau 2 tuần chắc chắn Bùi Tín năn nỉ những ngài Việt kiều Paris trên nhưng chắc không có hồi âm. Thế là Bùi Tín lại năn nỉ tôi và nhờ cả bà Phương chủ tiệm ăn Đào Viên trong quận 13 gọi nhiều lần năn nỉ. Rồi cả cú điện thoại của anh Nguyễn Gia Kiểng cũng nói ngọt Viện nên làm cho anh Bùi Tín.


Tôi đã làm cho Bùi Tín. Nhưng chỉ tiếc lần gặp lần cuối cùng là từ ngày Lễ đón Anh Đoàn Việt Hoạt ở Paris năm 1998, Bùi Tín nhìn gặp tôi không chào không hỏi như một người đồng bào, có vẻ hằn thù. Trước nghĩa cử của Anh Nguyễn chí Thiện và Anh Đoàn Việt Hoạt hôm ấy ở Chinagora, Con trai tôi bảo tôi “bác Tín tệ thật hả ba!” Tôi nghĩ đó chỉ là những việc nhỏ bé vụn vặt xứng đáng với tâm địa phản phúc của Bùi Tín.


Tôi nghĩ Bùi Tín cần nghĩ lại Lương tâm ngay số tiền nhỏ tôi gởi biếu Anh Phùng Quán cuối năm 1993 qua Bùi Tín chắc y cũng xực luôn vì tôi chẳng có hồi âm dù trước đó tôi biếu anh Nguyễn Hữu Đang và sau khi nhận quà của tôi anh Đang viết lá thư rất trân trọng cám ơn cho dù anh cũng chẳng biết tên tôi là ai nữa.Tôi biết Bùi Tín có lẽ tiêu bậy số tiền nhỏ tôi gởi biếu Anh Phùng Quán cho chuyện mua sâm ngâm rượu ngậm hàng ngày để bổ sống lâu sung sức nhất là lúc bấy giờ vừa gặp cô bạn trẻ... ngay tiền nhuận bút quyển Mặt Thật, Bùi Tín cũng chi tiêu rộng rãi cho người đẹp Lê Thị Hoa... Con cháu bác Hồ.


Còn cả 1.001 thứ chuyện lẩm cẩm dơ bẩn cả trí óc tôi sau thời gian giúp một tên lưu manh về chính trị như Bùi Tín chỉ hận thù vì không được chia ăn chớ nếu y lọt vào địa vị như những thằng chóp mu lưu manh khác thì Dân tộc và Đồng bào còn khổ hơn nữa vì y là thằng có học tính toán và có chút thông minh hơn lũ khốn nạn trên.


Cái quyết định cuối cùng là vẫn kiên nhẫn rộng lượng làm giấy tờ cho Bùi Tín để Bùi Tín có thể có căn nhà riêng sống bên người bạn gái mới (cháu bác Hồ mà lỵ!!), có tiền già, có giấy tờ đàng hoàng khi đau ốm vào nhà thương dễ gì ai cho mượn giấy tờ như đại úy Vũ Hùng còn không cho thượng cấp tốt giúp y như vậy khi cha chết ở Hà Nội.


Đối với Bùi Tín tôi không băn khoăn lắm. Vì dù sao Bùi Tín cũng có công lật mặt nạ cho toàn chúng ta thấy mặt thật của cái chế độ ghê tởm mà Bùi Tín đã sống và hợp tác, có lẽ sống lâu với bọn hủi thì Bùi Tín cũng lây cái hủi bất nhân, bội ân và đểu cáng; nhưng Bùi Tín đã thức tỉnh thì chúng ta nên rộng lượng.


Tôi chỉ thỉnh thoảng cúi mặt buồn nhỡ khi bà vợ người Pháp hỏi tôi những người “đồng hương” tes compatriots đâu rồi sao chẳng có tin từ ngày ấy đến nay - anh đã làm những gì tôi biết là tốt và còn khuyến khích anh nữa là khác. Tôi nghe xót xa hai chữ những người “đồng hương” tes compatriots, tôi cúi mặt xin tránh qua chuyện khác và Người vợ đáng quý của tôi (từng chia sẻ buồn vui suốt 20 năm bên cạnh tôi ) đã từng bực mình với cách sống của những người gọi “là đồng hương” (đó là chưa kể tôi không bao giờ dám dịch ra lời chửi rủa của Bùi Tín mà cụ Phục nghe cũng thấy chán “con đầm hạ cấp...” cho Nhà tôi nghe, nhưng tôi chắc Nhà tôi cũng để ngoài tai...( vì tôi biết tính bà rất cao thượng và chính vậy tôi cảm phục sống với nhau 22 năm nay).


Sau một vài lần hỏi thăm nhà tôi không bao giờ hỏi nữa vì không muốn gợi lại trong tôi những ác mộng về đồng hương Việt Nam.


Quả thật tôi không may toàn gặp những thứ “đồng bào đồng hương phải gió ba bị 9 quai 12 con mắt” mà nói như qua điện thoại Vũ Thư Hiên bảo “Anh Viện không mát tay”.


Nguyễn Hữu Viện.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét